CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 107

"Xin chào". Cô hét lên và tôi giật mình. Có tiếng ồn ào như thế là đang

nổ ra chiến tranh ở đầu dây bên kia.

"Joyce!". Cô reo lên và tôi nhận ra mình đang mở loa ngoài điện thoại.

"Tớ đang nói chuyện với cậu đây ... Tớ đang nói, chuyện với cậu. DEREK,
NGỒI XUỐNG. MẸ KHÔNG THÍCH NHÉ! Xin lỗi, mình mới đón con ở
trường về.

Mình đón con về nhà, ăn qua loa chút rồi mình đưa Eric đi học đánh

bóng rổ.

Jayda đi bơi. Muốn gặp mình lúc bảy giờ ở đó không? Jayda sẽ thi bơi

môn mười mét hôm nay". Jayda gào lên về việc ghét môn bơi mười mét.

Kate lại nói gì đó. Rồi có tiếng Jayda hét lớn hơn và tôi phải đưa điện

thoại ra xa tai. "JAYDA! CHO MẸ NGHỈ CHÚT NÀO. DEREK, MANG
DÂY AN TOÀN VÀO. Mẹ mà thắng gấp là con BAY qua kiếng chắn gió
và bể mặt. Giữ máy, Joyce!".

Một sự yên lặng trong khi tôi chờ.

"Gracie!". Bố kêu lên.

Tôi hoảng hốt chạy đến đầu cầu thang. Chưa bao giờ tôi nghe ông la lớn

như thế từ hối còn bé.

"Vâng, bố! Bố ổn không?".

"Bố có bảy chữ", ông la lên.

"Bố có cái gì?".

"Bảy chữ!".

"Nghĩa là sao?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.