CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 115

"Em biết ...", Al thêm vào một cách tự hào. "Có bao nhiêu buổi hội thảo

anh định tổ chức ở Dublin? Em và Doris có thể đi cùng anh đi đến đó đấy.
Anh xem, tụi em sẽ đến thăm lại nơi bố từng sống".

"Ý kiến cũng không tệ lắm!". Justin nghĩ đến lịch làm việc và thời khóa

biểu của mình. "Anh có vài buổi hội thảo sắp tới. Nhưng em sẽ không thể ở
đây lâu thế đâu nhé ...". Anh nhìn Al, dò xét những "âm mưu" của cậu em
trai. "Và em cũng không thể đến đó vào tuần tới, vì anh định sẽ tranh thủ
kết hợp luôn chuyến đi này và mấy cuộc hẹn cùng Sarah" .

"Anh đắm đuối cô ấy thật đấy à?".

Những ngôn từ thốt lên từ cậu em trai gần bốn mươi tuổi đầu của Justin

chẳng bao giờ khiến anh thôi kinh ngạc. "Anh đắm đuối cô ấy?", anh lặp
lại, vừa kinh ngạc vừa thoáng thấy rối bời. Câu hỏi hay đây chứ. Không
hoàn toàn đắm đuối, nhưng cô ấy là một người hơn mức bạn bè. Đó có phải
là câu trả lời khả dĩ chấp nhận được không?

"Cô ấy không định lấy máu anh nữa đấy chứ?", Al đùa.

"Hừm, có điều gì đấy thật kỳ bí", Justin nói. Sarah cứ như cô ma cà rồng

lúc nào cũng nhắc đến máu. Nhưng mà ... bây giờ thì phải tập thể dục
chừng một tiếng nữa đi thôi". Anh đổi đề tài. "Anh không nghĩ nghỉ ngơi
thư giãn theo kiểu nằm một chỗ thì tốt cho em đâu. Anh sẽ đưa em đến
phòng tập này ...".

"Một tiếng đồng hồ á?", Al gần như phát hoảng. "Anh định làm cái gì

trong cuộc hẹn hò với nàng Sarah đấy, chàng vận động viên leo núi?".

"Chỉ ăn trưa thôi".

Al tròn mắt. "Hả? Anh có cần phải đuổi bắt và tiêu diệt hết sạch những

thức ăn anh ăn vào bằng các bài tập nặng thế này chỉ để ... hẹn ăn trưa thôi
không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.