CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 130

"Con biết mà", tôi ngắt lời. "Giờ mình đi mua vé thôi ...". Tôi lôi ra một

ít tiền.

Tôi tách khỏi đám đông diễu hành, mắt vẫn dõi theo chiếc áo len màu

cát, hy vọng người khách đi đường kỳ lạ sẽ thấy mình. Những sợi len bạc
màu thô cứng như sàng lên giữa những màu tối sẫm xung quanh anh ta. Tôi
tằng hắng và vuốt mái tóc ngắn cũn của mình.

Anh tiếp tục nhìn con đường và bắt gặp ánh mắt tôi. Một tia sáng lóe lên

trong đầu, tôi đã nhớ ra anh. Chính anh! Người tôi đã gặp trong tiệm cắt
tóc.

Bây giờ chuyện gì sẽ xảy ra? Có lẽ anh ta chẳng nhận ra tôi nữa. Có lẽ,

anh vẫn còn giận vì tôi đã quát anh ban nãy. Tôi không biết mình sẽ làm gì.
Tôi nên cười? Vẫy chào? Cả hai chúng tôi chẳng ai cử động gì cả.

Anh giơ tay lên. Vẫy chào. Tôi nhìn ra phía sau mình để chắc rằng anh

chào mình chứ không phải là ai khác. Mặc dù tôi chắc trong lòng là anh
chào tôi, nhưng tôi sẽ không nói với bố. Đường Grafton bỗng trở nên vắng
vẻ. Và yên lặng. Chỉ có tôi và anh ta. Làm sao mà chuyện đó có thể xảy ra
được. Thật là buồn cười. Tôi vẫy tay chào lại. Anh nói điều gì đó với tôi.

Chữ gì nhỉ? Tôi đoán qua cách phát âm miệng anh ta. Xi- lô? Không.

Xin ...?

Xin gì nhỉ? Không.

À, xin lỗi! Anh xin lỗi! Tôi cố gắng nói điều gì đó đáp lại, nhưng chỉ

cười.

Chẳng nói được gì khi miệng đang cười. Điều đó cũng giống như không

thể huýt sáo khi cười vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.