CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 132

"Một anh chàng mà con nghĩ là con biết". Tôi không đi lùi nữa, chỉ đứng

với bố, và nhìn ngoái lại.

"Ồ, trừ khi con chắc chắn là con biết anh ta, nếu không bố sẽ không dừng

lại để nói chuyện tàm phào giữa thành phố đâu". Bố nói:

"Xe buýt này sao, Gracie?

Trông nó lạ quá, bố không chắc lắm. Mấy năm rồi bố không vô thành

phố!".

Tôi tảng lờ câu nói của bố, cứ để ông dẫn đường đến chiếc xe buýt trong

lúc mắt tôi còn bận nhìn vào hướng khác tìm kiếm một cách tò mò qua các
khung cửa sổ bằng nhựa. Một đám đông đi tới, che mắt anh ta, tôi không
còn thấy gì nữa.

"Anh ấy đi rồi".

"Vậy sao? Không thể nhận diện một cách rõ ràng bởi vì anh ta chỉ lướt

qua hả con!".

Tôi chuyển sự quan tâm của mình sang bố. "Bố, đó là điều kỳ lạ nhất mà

con từng biết!".

"Bố chẳng quan tâm điều con nói, chẳng có cái gì kỳ lạ hơn cái này?".

Bố nhìn xung quanh một cách hoang mang.

Cuối cùng, tôi cũng định thần nhìn xung quanh chiếc xe buýt. Mọi người

ai cũng đội mũ bảo hiểm Viking, và ôm cái phao cứu sinh.

"Xin chào mọi người", người hướng dẫn tour nói trong micro, "Cuối

cùng tất cả mọi người đã lên xe. Hãy xem quý vị sẽ làm gì ở điểm dừng
chân tới. Khi tôi nói một từ, tôi muốn tất cả mọi người gầm lên giống như
những tên cướp biển đã làm! Xin lặp lại một lấn nữa!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.