CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 180

"Con thật ngớ ngẩn, con mới gọi qua Mỹ phải không?". Bố nói trong khi

mang lại mắt kính và bấm nút để hiển thị lại số điện thoại vừa gọi.

"Joseph ở cuối phố chỉ cho bố làm cái này khi bố nhận được những cuộc

gọi kỳ lạ. Con có thể biết ai gọi cho con và con gọi cho ai. Đây này. Số đầu
0044 là ở đâu?".

"Đó là mã quốc gia của nước Anh".

"Tại sao con gọi đi Anh?".

"Xin lỗi, bố!". Tôi lê bước xuống chân cầu thang. "Con không biết tại

sao con nảy ra số điện thoại đó một cách vô thức trong đầu nữa".

"Ô, việc này cũng đủ cho bố bài học ...", ông đùa. "Bố sẽ không bao giờ

hút thuốc nữa. Bob mà cho bố thuốc lá, bố sẽ ném nó đi".

Tôi giơ tay ra, cảm thấy choáng váng.

Ông chụp lấy gói thuốc và nhét sâu vào túi quần. "Bố hi vọng con sẽ trả

cuộc điện thoại đó bởi vì lương hưu của bố không đủ trả đâu". Ông nhíu
mày.

"Chuyện gì xảy ra với con vậy?".

"Con sẽ đi London", tôi thốt ra.

"Cái gì?". Hai con mắt ông muốn nhảy xổ ra ngoài. "Chúa ơi, Gracie, hết

chuyện này rồi đến chuyện khác".

"Con phải tìm ra lời giải cho ... một vài vấn đề. Con phải đi London. Bố

đi với con!", tôi thúc giục, đứng dậy và đi về phía ông.

Ông bắt đầu lùi lại, tay vẫn giữ nguyên bao thuốc lá ở túi quần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.