CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 178

"Vé xem trình diễn?", giọng cô gái bên kia hỏi.

Tôi cau mày. "Trình diễn gì cơ?".

"Nhà hát Opera Hoàng gia".

"Xin lỗi, cô là ai?", tôi bối rối.

Bố trợn mắt, ngồi bệt xuống chân cầu thang.

"Tôi là Bea".

"Bea". Tôi nhìn Bố dò hỏi và ông nhún vai. "Bea là ai?".

"Thế cô là ai?", giọng cô gái đầu dây bên kia nói lớn hơn.

"Tôi tên là Joyce. Xin lỗi, Bea. Có lẽ tôi gọi nhầm số. Ban nãy cô nói cô

thấy số điện thoại từ Ai- len nên tưởng là bố cô? Như vậy nghĩa là ... tôi
đang gọi điện sang Mỹ à?".

"Không, không sao". Giọng cô gái bên đầu dây kia vui vẻ trở lại. "Cô

đang gọi điện thoại đến London", cô gái giải thích. "Tôi thấy số Ai- len nên
tưởng là bố tôi gọi. Ông ấy sẽ bay về London tối nay để xem buổi trình
diễn của tôi vào ngày mai. Mà có lẽ cháu nên gọi cô bằng cô nhỉ? Tiếng nói
của cô ... Cháu nghĩ cô lớn tuổi. Cháu thì chỉ mới là sinh viên thôi. Đây là
việc quá lớn và cháu nghĩ là bố cháu sẽ ... Xin lỗi, cháu hoàn toàn không
biết tại sao lại nói chuyện này với cô nhưng cháu đang căng thẳng quá!", cô
gái cười, hít thật sâu. "Đây là số điện thoại khẩn cấp của bố cháu!".

"Kỳ thật, cô cũng đang gọi số khẩn cấp của cô!", tôi đổi cách xưng hô

theo, nói một cách yếu ớt.

Cả hai chúng tôi cùng cười.

"Ồ, kỳ lạ thật!", cô gái nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.