CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 177

Tôi đi ra ngoài phòng đại sảnh và ông lật đật bước theo tôi. Lên xuống,

xuống lên, lên xuống. Xuống chân phải, cong chân trái.

"Con không nên làm điều đó với bố. Thuốc lá không giết chết bố nhưng

cô bác sĩ ấy sẽ giết bố chết mất. Cô ấy nghiêm khắc lắm ... Con biết mà!".

Tôi bước tới điện thoại nằm ngay bên cạnh tấm hình của mẹ và quay số

khẩn cấp mà tôi nhớ. Con số đầu tiên hiện ra trong tâm trí tôi mỗi khi tôi
cần sự giúp đỡ cho một người quan trọng nhất cuộc đời mình.

"Nếu mẹ biết bố hút thuốc, mẹ sẽ nổi quạu ...". Tôi dừng lại. "Đó là lý do

tại sao bố lại giấu tấm hình đi à?".

Bố nhìn xuống tay mình và gật đầu một cách buồn buồn. "Mẹ con bắt bố

hứa là không hút thuốc vì thế bố không muốn mẹ con nhìn thấy", ông nói
thì thầm như thể mẹ cũng đang nghe chúng tôi.

"A lô". Giọng chào vang lên bên đầu kia điện thoại.

"A lô! Bố hả bố?". Tiếng một cô gái nói bằng giọng Mỹ.

"Con ...", bố nhìn tôi với vẻ van nài.

"Xin lỗi", tôi nói vào điện thoại. "A lô ...".

"Ô, xin lỗi, tôi thấy số điện thoại từ Ai- len nên nghĩ là bố tôi gọi", giọng

cô gái ở đầu dây bên kia giải thích.

"Không sao", tôi nói trong bối rối.

Bố vẫn đang đứng trước mặt tôi, chắp tay cầu nguyện.

"Tôi muốn tìm ...".

Bố hốt hoảng lắc đầu dữ dội. Và tôi ngừng lại, bỏ dở chừng câu nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.