CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 176

Bố", tôi ngắt lời. Ông ngừng quanh co và thở dài đầu hàng. Tôi mở cửa

tủ đựng thức ăn nhìn vào trong. Chẳng có gì lạ mọi thứ đều nằm ngay ngắn,
chỉ những gói cháo đặc mà tôi ăn mỗi sáng và ít đường thẻ mà tôi chẳng
đời nào đụng tới. Bố có vẻ rất hài lòng, quay trở lại bàn. Dừng một chút.
Tôi mở cửa tủ lần nữa và với lấy hũ đường thẻ mà tôi chưa từng ăn và cũng
chưa bao giờ thấy bố ăn. Khi tôi cầm nó lên, nó nhẹ hẫng. Tôi biết bên
trong không có đường. Vậy là gì nhỉ. Tôi nhìn vào trong.

"Bố!".

"Cái gì, con?".

"Bố, bố đã hứa với con!". Tôi lôi gói thuốc lá đặt trước mặt ông.

"Bố chỉ hút có một điếu à!".

"Bố không chỉ hút một điếu. Mùi khen khét mỗi sáng không phải là bánh

nướng khét. Bố nói dối con!".

"Một điếu mỗi ngày không thể giết bố chết được".

"Chính xác là nó sẽ giết bố chết đấy. Bố phẫu thuật tim. Bố nhớ không?

Người phẫu thuật tim tuyệt đối không được hút thuốc! Con đã bỏ qua

những món ăn dầu mỡ buổi sáng của bố. Nhưng thuốc lá là không thể chấp
nhận được!", tôi nói với ông.

Bố trợn mắt, ghép hai bàn tay làm thành hình cái miệng con rối, mở ra và

đóng lại trước mặt tôi.

"Vậy để con gọi cho bác sĩ của bố".

Miệng ông méo xệch. Ông nhảy ra khỏi ghế. "Không, con gái yêu! Đừng

làm vậy!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.