CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 174

"Vậy mà bố cứ nghĩ đó là điều con muốn".

"Vâng, bố ... Bố nói hoàn toàn chính xác đấy. Cách đây mấy tuần, cuộc

sống của con hãy còn là giấc mơ của không ít cô gái khác".

Bố bước khập khiễng, khập khiễng lại cái bàn trong bếp, ngồi vào chiếc

ghế quen thuộc, nơi có thể nhìn thấy những tia nắng đầu tiên khi mặt trời
lên. Ông để mắt kiếng trễ xuống sóng mũi và tiếp tục chơi ô số Sudoku. Tôi
nhìn ông một hồi lâu, cảm thấy như mình bị thôi miên bởi vẻ mộc mạc đơn
sơ của ông.

"Bố lại nướng bánh mì nữa hả bố?".

Ông chẳng nghe tôi hỏi mà mải miết ghi ghi xóa xóa. Tôi kiểm tra lò

nướng bánh. "Máy đang để đúng chế độ mà! Con không hiểu tại sao lại
nghe mùi khen khét!". Tôi nhìn vào bên trong. Chẳng có mẩu vụn nào. Mở
nắp kiểm tra.

Không có mùi bánh nướng. Tôi khịt khịt mũi trong không khí lần nữa,

thoáng nghi ngờ rồi liếc nhìn sang bố. Ông lộ rõ vẻ bồn chồn.

"Con giống như Fletcher ấy, thám thính khắp nơi. Nhưng con sẽ chẳng

tìm ra được cái xác nào ở đây đâu!", ông nói, mắt không rời khỏi những ô
số.

"Vâng nhưng con sẽ tìm được thứ gì đó, phải không ạ?".

Ông ngẩng đầu lên. Lo lắng. A ha. Tôi nhíu mày.

"Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra với con vậy?".

Tôi phớt lờ ông, tiếp tục đi vòng quanh nhà bếp, mở các ngăn tủ, tìm

kiếm bên trong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.