CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 172

cả thân người tôi đẫm mồ hôi. Tôi dò dẫm trong bóng đêm tìm đến cây

đèn ngủ. Tôi không cho phép mình ngã quỵ mặc dù nước mắt tuôn trào. Tôi
tìm điện thoại và bấm số gọi với những ngón tay rung rung.

"Conor?", giọng tôi cũng rung rung.

Anh nói lầm bầm rời lạc một hồi cho tới lúc anh tỉnh hẳn.

"Joyce, mới ba giờ sáng!", anh càu nhàu.

"Em biết, em xin lỗi".

"Có chuyện gì không? Em ổn không?".

"Vâng, vâng, em ổn, nhưng chỉ vì ... em nằm mơ. Có thể nó là cơn ác

mộng hoặc chẳng là gì, có nhiều ánh chớp ... nhiều người, nhiều nơi, nhiều
đồ vật và ...", tôi dừng lại, cố tập trung. "Perfer et obdura; dolor hic tibi
proderit olim?".

"Cái gì?", anh nói kinh hoảng. "Cái câu chữ Latin em vừa nói ... Đó là do

em nói à?".

"Vâng, nó giống tiếng Latin. Chúa ơi, Joyce ...".

"Hãy kiên nhẫn và cứng rắn; một ngày nào đó niềm đau này sẽ trở nên

có ích cho anh", tôi thốt ra. "Câu đó có nghĩa là như vậy".

Anh im lặng rồi thở đài. "Vâng, cám ơn em!".

"Em không biết tại sao em biết câu đó ...".

"Em không phải giải thích".

Im lặng.

"Bây giờ em sẽ đi ngủ tiếp đây".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.