CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 170

"Trời đất, anh vừa nghe em nói vừa xong đấy".

"Conor, em không nhớ là em đã nói bất cứ điều gì".

Anh nhìn tôi trừng trừng, một ánh nhìn rất gần với căm ghét và tôi cố đè

nén cảm xúc mình.

Một người lạ trừng trừng nhìn tôi trong sự im lặng căng thẳng.

"Được rồi". Anh đứng lên đi về phía cửa phòng. Không câu hỏi nào nữa,

không cố gắng để hiểu tôi. Anh chẳng còn quan tâm nữa. "Anh chọn
Patrick là luật sư của anh". Patrick là một người anh họ của anh ta.

"Được rồi". Tôi nói khẽ.

Anh dừng ở cửa, quay lại, nghiến quai hàm nhìn khắp lượt trong phòng.

Đó hẳn là cái nhìn cuối cùng vào mọi vật, kể cả tôi. Rồi anh đi.

Lần tạm biệt cuối cùng.

Suốt đêm hôm đó, tôi nằm trên giường nhà bố mà không nghỉ được.

Nhiều hình ảnh lóe lên trong tâm trí tôi chớp rất nhanh và sắc nét. Nó hiện
mồn một trong tâm trí tôi rất vội vã rồi biến mất. Trở lại là bóng đêm.

Nhà thờ. Tiếng chuông. Bình tưới cây. Rượu vang đỏ. Những tòa nhà cổ

với những cửa tiệm ở phía trước. Những tấm kính cáu bẩn.

Hình ảnh một người đàn ông đứng ở thành cầu thang đang đóng lại cánh

cửa phía sau ông ta. Một em bé trong quen thuộc. Những giọt nước mắt.
Những người trong gia đình mặc toàn đồ màu đen.

Những cái xích đu trong công viên. Cao hơn và cao hơn. Tay tôi ôm chặt

em bé. Tôi đung đưa như một đứa trẻ. Cái ván bập bênh. Một bé trai mũm
mĩm đẩy tôi lên cao trên không trung, trong khi bé chìm xuống mặt đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.