CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 168

Sam tiếp tục thổi bong bóng.

Và tôi đứng lên, rời khỏi đấy.

Lái xe trở về nhà bố, tôi cố gắng để không liếc nhìn khi chạy ngang qua

căn nhà của mình. Tôi nhắm mắt lại, đấu tranh tư tưởng và rồi tôi thấy
chiếc xe của Conor đang đậu bên ngoài. Kể từ sau bữa ăn tối trong nhà
hàng, chúng tôi đã nói chuyện thêm mấy lần, mỗi lần là một mức độ tình
cảm khác nhau theo hướng giảm dần, cho đến lần cuối cùng - thấp nhất!

Tối hôm cùng ăn trong nhà hàng xong, Conor gọi, hỏi tôi xem liệu chúng

tôi quyết định có đúng không. Giọng nói líu ríu mềm mỏng trôi vào tai tôi
khi tôi đang nằm trên giường, trong phòng dành cho em bé và nhìn lên trần
nhà, cũng giống hệt như những cuộc điện thoại hàng đêm nhiều năm trước
khi chúng tôi mới quen nhau. Sống với bố ở tuổi ba mươi ba sau cuộc hôn
nhân thất bại và có một người chồng dễ tổn thương ở đầu dây bên kia ...
Điều đó thật dễ khiến người ta nhớ đến khoảng thời gian tuyệt diệu đã cùng
nhau trải qua và cũng thật dễ khiến người ta đi đến quyết định dứt khoát
cuối cùng.

Những quyết đinh dễ dàng thường hay sai. Có thể. Đôi khi chúng tôi cảm

thấy như mình sẽ quay lại với nhau, nhưng thật ra tất cả chỉ khiến chúng tôi
xa nhau hơn.

Cuộc gọi kế tiếp thì pha trộn thêm được một ít cứng rắn, lúng túng xin

lỗi, và đề cập đến một số việc liên quan đến pháp lý. Kế tiếp, là phàn nàn
việc tại sao luật sư của tôi chưa trả lời cho luật sư của anh. Kế nữa, anh nói
với tôi là người em vừa có thai của anh sẽ lấy cái giường dành cho trẻ con.
Điều đó làm tôi điên cuồng lên, quăng ngay cái điện thoại vô thùng rác.
Lần cuối cùng, anh gọi cho tôi để nói rằng anh đã chuẩn bị hành lý xong và
sẽ đi Nhật trong vài ngày tới.

Và anh hỏi liệu anh ta có được lấy máy pha cà phê mang đi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.