CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 169

Cứ mỗi lần gác điện thoại, tôi lại có cảm giác lời nói tạm biệt yếu đuối

của mình chẳng phải là lời tạm biệt thật sự. Nó giống như hẹn gặp lại vào
dịp nào đó hơn. Tôi biết rằng luôn có cơ hội để quay trở lại, rằng anh ấy sẽ
đi lâu hơn thường lệ một chút, rằng những lời nói của chúng tôi thật sự là
chưa kết thúc.

Tôi dừng xe lại và nhìn chằm chằm vào ngôi nhà mà chúng tôi đã ở

mươi năm trời. Liệu có đáng không để từ biệt?

Tôi bấm chuông. Không có tiếng trả lời. Qua cửa sổ phía trước tôi có thể

thấy mọi thứ trong thùng chưa đậy nắp. Đây là giai đoạn chuẩn bị cho gia
đình khác dọn vào. Tôi vặn khóa cửa, bước vô, tạo ra tiếng động để không
làm Conor giật mình. Tôi sắp gọi tên anh khi nghe tiếng nhạc nhẹ nhàng ở
trên lầu. Ngay lập tức, tôi đi thẳng lên căn phòng trẻ con mới được trang trí
một nửa và thấy Conor đang ngồi trên tấm thảm mềm lót trên sàn, nước
mắt chảy dài trên gương mặt trong khi anh xem món đồ chơi con chuột
đuổi theo miếng bơ. Tôi đi vào phòng, đến với anh. Tôi ôm anh thật chặt và
vỗ về anh một cách nhẹ nhàng.

Nhắm mắt. Buông trôi.

Anh không khóc nữa, ngước lên nhìn tôi một cách chậm rãi. "Gì em?".

"Gì là gì ạ?", tôi thốt lên như bị thôi miên.

"Em đã nói cái gì đó bằng tiếng Latin".

"Không, em có nói gì đâu ...".

"Em nói, mới đây mà!". Anh lau nước mắt. "Em nói được tiếng Latin từ

khi nào vậy?".

"Em không có!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.