CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 166

"Ừ, thì bây giờ tớ cảm ơn này!".

Tôi lẩm bẩm, suy nghĩ về mình thời điểm đó và mình trong lúc này.

"Bây giờ tớ đã ăn thịt, uống rượu vang đỏ. Tớ ghét cá và nghe nhạc cổ

điển.

Tớ đặc biệt thích JK Ensemble với giọng John Kelly trên đài FM. Hồi

tối, tớ nghe Mirestano le lagrime của Handel trước khi đi ngủ. Tớ hiểu từng
lời hát, nhưng tớ không biết lý do vì sao tớ hiểu. Tớ biết rất nhiều về kiến
trúc Ai- len, tớ cũng biết nhiều về kiến trúc Pháp và Ý. Lần đầu tiên tớ viết
thư cho hội đồng thành phố hỏi họ tại sao lại cho xây một lốc nhà hiện đại
xấu xí tại khu vực mà hầu hết là những ngôi nhà cổ xưa. Điều đó không chỉ
đe dọa nghiêm trọng đến di sản quốc gia mà còn ảnh hưởng đến sự lành
mạnh của cuộc sống người dân.

Trước đây, tớ nghĩ chỉ có bố mới viết những từ ngữ mạnh mẽ như thế.

Chuyện đó, không có gì lớn, chuyện lớn là cách đây hai tuần tớ rất thích
thú với cuộc triển lảm cảnh quan khu vực. Hôm nay, tớ rất bực mình lời
phát biểu về việc sang bằng tòa nhà một trăm tuổi ở thành phố cổ Chicago,
và tớ sẽ viết một lá thư nữa. Tớ dám chắc là các cậu sẽ hỏi làm sao mà tớ
biết những điều đó. Vâng, tớ đọc số mới nhất Nghệ thuật & Kiến trúc, tạp
chí quốc tế chuyên về nghệ thuật và kiến trúc trên thế giới. Bây giờ tớ đăng
ký thường xuyên tạp chí đó".

Tôi hít một hơi sâu. "Hãy hỏi tớ bất cứ điều gì, bởi vì tớ có thể biết câu

trả lời nhưng không biết tại sao tớ biết".

Choáng váng. Kate và Frankie nhìn nhau, há hốc mồm choáng váng.

"Có thể vì cậu chịu nhiều áp lực chuyện ly hôn với Conor nên cơ thể cậu

tự nảy sinh khả năng tập trung vào một điều gì đó khác biệt hơn", Frankie
lý giải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.