CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 165

"Anh ta buồn vì chuyện đứa con và thất vọng vì cuộc hôn nhân đã kết

thúc không được tốt đẹp. Nhưng anh ta nghĩ đó là quyết định đúng đắn. Vài
ngày nữa anh ta sẽ quay lại Nhật. Anh ta cũng nói là cả hai người cùng
đồng ý bán nhà".

"Tớ không muốn ở đó nữa. Bọn tớ đã cùng nhau mua nó vì thế sẽ cùng

nhau bán nó".

"Nhưng cậu có chắc không? Cậu sẽ sống ở đâu? Bố cậu không nói cậu

điên à?".

Là người hứng chịu bi kịch và là người sắp sửa ly hôn, bạn sẽ nhận ra

rằng mọi người sẽ hỏi bạn về những quyết định to tát mà bạn chưa từng
quyết định trong đời, chưa từng nghĩ tới. Thông qua hai mươi câu hỏi của
họ với những nét mặt hồ nghi, họ sẽ làm sáng lên một vài vấn đề nào đó
những vấn đề mà bạn mắc phải lần đầu tiên, hay mắc hàng trăm lần trong
thời gian suy sụp nhất của bạn.

"Không", tôi cười, nghĩ về chồng cũ. "Anh ta chẳng bị tác động gì nhiều.

Tớ sẽ ở với bố cho đến khi căn nhà được bán đi và tớ sẽ tìm một nơi nào đó
để sống".

"Joyce, xa anh ta, cậu cảm thấy thật sự như thế nào? Bọn tớ không gặp

cậu kể từ ngày trong bệnh viện và bọn tớ vẫn thấy lo ...".

"Tớ biết. Cho tớ xin lỗi ...". Tôi đã từ chối gặp cả hai khi họ đến thăm, và

tôi nói bố ra hành lang tiễn họ về. Nhưng dĩ nhiên lúc đó bố không làm vậy,
nên họ đến ngồi bên cạnh tôi vài phút, trong khi tôi nhìn chằm chằm bức
tường màu hồng trong bệnh viện, suy nghĩ về việc tôi nhìn chằm chằm vào
bức tường màu hồng, và thế là họ đi về. "Tớ thật sự cảm ơn các cậu đã
đến".

"Lúc đó cậu chẳng buồn cảm ơn bọn tớ ...".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.