CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 194

"Thưa ông, xin ông vui lòng cởi giày, dây nịt, áo khoác và mũ!".

"Cái gì?", ông cười với anh nhân viên an ninh.

"Cởi giày, dây nịt, áo khoác và mũ".

"Tôi chẳng làm như vậy đâu. Anh muốn tôi đi vòng quanh trên sàn mà

chỉ mang vớ thôi ấy à?".

"Bố, làm theo đi!". Tôi bảo ông.

"Nếu bố cởi dây nịt, quần bố sẽ tụt xuống!", ông tức giận.

"Bố có thể lấy hai tay giữ quần lại", tôi ngắt lời.

"Chúa ơi", ông kêu lớn.

Anh nhân viên an ninh nhìn sang mấy người đồng nghiệp.

"Bố, làm đi!". Tôi nói kiên quyết hơn. Hàng dài những người khách du

lịch đang cáu tiết đứng phía sau chúng tôi. Họ đã cởi giày, dây nịt và áo
khoác ra sẵn.

"Vui lòng lấy hết đồ trong túi ông ra". Một người an ninh già trông rất

bực tức bước tới.

Bố ngập ngừng.

"Ô, bố! Đây không phải trò đùa. Bố hãy làm theo đi!".

"Tôi có thể lấy đồ trong túi ra mà không có mặt của cô ấy?", ông chỉ

sang tôi.

"Không, ông phải làm ngay đây".

"Con chẳng nhìn đâu". Tôi quay sang chỗ khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.