CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 208

Ông đã ăn một miếng giăm bông và uống một tách trà.

"Tôi không thể tưởng tượng là tôi có thể ăn ở trên trời", ông cười. "Tuyệt

vời. Kỳ diệu. Chúa ơi!". Ông bắt tay người phi công lần nữa, như thể là ông
đang gặp một vĩ nhân.

"Được rồi, bố ơi, chúng ta phải đi thôi. Bố đang cản đường mọi người ở

phía sau đấy!".

"Ồ vâng. Cám ơn mọi người một lần nữa nhé. Tạm biệt. Hẹn gặp lại ở

chuyến bay về!", ông nhoài người về phía sau, hét lên với tổ lái khi tôi kéo
ông đi.

Chúng tôi đi trong đường ống nối máy bay với nhà ga và bố vẫy tay chào

tất cả mọi người đi ngang qua.

"Bố không phải chào tất cả mọi người đâu!".

"Thật vui khi được làm người quan trọng, nhưng quan trọng hơn nữa là

được vui. Đặc biệt khi ở một đất nước khác, cư xử dễ thương một chút có
gì đâu con!".

Tôi mỉm cười. Bố - người đã mười năm nay chưa ra khỏi tỉnh Leinster

nói như vậy.

"Nhưng bố đừng nói lớn như thế!".

"Bố không thể. Bố nghe lỗ tai ngồ ngộ!".

"Chứng ù tai thôi bố. Bố làm động tác ngáp đi, hoặc bóp mũi thổi. Động

tác đó sẽ giúp tai bố trở lại bình thường".

Ông đứng gần dây chuyền hành lý, mặt tím tái, với hai má phùng ra, hai

ngón tay bóp mũi. Ông hít thật sâu vào và thổi mạnh ra. Tai trở lại bình
thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.