CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 209

Dây chuyền hành lý bắt đầu chuyển động. Có người thình lình che trước

mặt, che tầm nhìn chúng tôi, như thể cuộc sống của họ phụ thuộc từng giây
vào việc lấy mấy cái túi đó.

"Túi của bố kìa". Tôi bước tới.

"Bố sẽ lấy".

"Không, để con. Nó sẽ làm bố đau lưng".

"Lùi lại đi con. Bố lấy được". Ông đi qua vạch vàng và nắm lấy túi xách.

Rồi nhận thấy sức mạnh ngày xưa không còn, ông đi theo chiều quay của
băng chuyền, tay cố giật túi xách ra khỏi đó. Bình thường, tôi sẽ chạy đến
giúp ông nhưng lúc này tôi buồn cười quá. Tôi nghe bố nói "xin lỗi, xin
lỗi!" với những người đang đứng ngay vạch vàng trong khi vừa đi theo vừa
cố gắng lấy túi ra khỏi băng chuyền. Ông đi đúng một vòng và lúc đến chỗ
tôi đứng (vẫn còn đang cười), một người nào đó đã lịch sự giúp bố - ông
già đang hết hơi.

Ông kéo túi đến chỗ tôi, mặt ông đỏ hồng, hơi thở nặng nhọc.

"Con đi lấy túi của con đi", ông nói, kéo mũ xuống mắt che đi vẻ bối rối.

Tôi chờ hành lý của mình trong khi bố đi loanh quanh ngắm nghía "làm

quen với London". Sau trục trặc ở sân bay Dublin, giọng nói trong đầu tôi
tiếp tục bảo tôi quay về ngay tức khắc nhưng ở một chỗ khác, một phần
khác trong cơ thể tôi thì bảo chuyến đi này là quyết định đúng đắn. Bây
giờ, tôi đang xem thử cái đúng đắn này là cái gì. Khi đi lấy túi xách từ băng
chuyền, tôi nhận ra chẳng có mục đích nào rõ ràng cho chuyến đi này. Tất
cả chỉ như đi săn vịt trời, vậy thôi. Bản năng, bắt nguồn từ việc nói chuyện
điện thoại với cô gái tên Bea, làm tôi quyết định bay đến đây với người cha
già trên bảy mươi tuổi, trước đây chưa bao giờ rời khỏi Ai- len.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.