CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 207

"Con sẽ không thở dài cho đến sau khi máy bay cất cánh chứ", bố nói, và

người đàn ông ngồi kế bên tôi phì cười, rồi giả vờ chuyển sang ho.

Bố nhìn ra ngoài cửa sổ, cho tôi được hưởng một tích tắc im lặng.

"Ố ố ô", ông bắt đầu hát, "Chúng ta bắt đầu di chuyển rồi, Gracie".

Ngay khi rời mặt đất, những bánh xe máy bay lập tức xếp vào. Một

khoảng không. Bố im lặng. Ông quay về phía cửa sổ, đầu tì sát vào cửa
nhìn những đám mây lơ thơ đầu tiên mà chúng tôi chạm tới. Chiếc máy bay
hơi rung rung khi bay ngang qua mây. Bố sốt ruột khi chúng tôi bị bao bọc
bởi toàn màu trắng xung quanh. Bố nhướn cổ nhìn tất cả các cửa sổ, và
thình lình, trời chuyển sang trong xanh, êm đềm. Bố cầu chúa. Ông lại áp
sát mặt vào cửa sổ, nơi được mặt trời chiếu rọi vào, và tôi đã chộp ngay
hình ảnh đó vào trong ký ức của mình.

Đèn báo thắt dây an toàn tắt đi với một tiếng "bing" nhỏ xíu. Tổ lái thông

báo chúng tôi có thể sử dụng các thiết bị điện tử. Thực phẩm sẽ được phục
vụ trong giây lát. Bố hạ cái bàn xuống và đưa tay vào túi lấy tấm hình của
mẹ ra.

Ông để mẹ trên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ông ngồi dựa vào ghế và cả

hai. Nhìn những dải mây dài bất tận đang biến mất phía sau chúng tôi. Từ
đó, ông chẳng nói thêm một lời nào trong suốt chuyến bay.

"Ồ, tôi phải nói đây đúng là một điều kỳ diệu. Thật kỳ diệu!".

Bố nắm bàn tay người phi công lắc lên lắc xuống một cách nhiệt tình.

Chúng tôi đứng ngay sau cánh cửa máy bay vừa mở, phía sau là hàng dài
hàng trăm hành khách đang nổi cáu. Họ giống như những chú chó săn thỏ,
mồm đã mở sẵn. Con thỏ phía trước đang kích thích họ, đang cản đường
họ. Đó là bố. Ông luôn như cục đá giữa dòng.

"Và thức ăn", bố tiếp tục với tổ lái, "Quá ngon, quá ngon!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.