CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 212

không, tôi cảm thấy như một người mẹ có lỗi không chăm sóc chu đáo cho
đứa con của mình.

"Bố, con không muốn làm bố lo nhưng con nghĩ chúng ta phải mang

theo cái gì đó ...".

"Ý con là sao?".

"Một vật gì đó. Ai cũng mang theo cái gì đó để ước đoán giá trị trong

chương trình".

Bố nhìn xung quanh và nhận ra vấn đề. Mặt ông xụ xuống.

"Có thể, họ sẽ cho chúng ta một ngoại lệ", tôi nói thêm vào nhưng nghi

ngờ chính điều mình vừa nói.

"Cái túi này thì sao?". Ông nhìn xuống túi xách của chúng tôi. Tôi cố

nhịn cười. "Con mua nó ở cửa hàng. Con không nghĩ họ quan tâm đến việc
đánh giá giá trị của nó đâu bố!".

Bố cười. "Có thể bố sẽ đưa họ quần áo cũ của bố. Gracie, con nghĩ sao?

Nó chứa ít nhiều lịch sử đấy chứ".

Tôi làm mặt ngạc nhiên, còn ông thì xua tay liên hồi.

Chúng tôi lê từng bước chậm rãi theo hàng và bố có thời gian trò chuyện

với những người xung quanh về cuộc đời của ông, về chuyến đi này với
đứa con gái. Sau khi xếp hàng khoảng một giờ rưỡi, chúng tôi được mời
vào hai nơi dùng trà buổi chiều. Bố nghe lấy nghe để những hướng dẫn của
người đàn ông phía sau về cách làm cho cây bạc hà không xâm lấn cây
hương thảo. Ngày trước chúng tôi, hai ông bà già phải quay ra vì chẳng
mang theo vật gì trong tay. Bố cũng thấy điều đó và nhìn tôi lo lắng. Đến
lượt chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.