CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 217

"Không".

"Chuyến đi London cuối cùng, tụi mình có đi bảo tàng sáp Madame

Tussaud's, một đêm ở G- A- Y, và buổi tiệc ở Gloriás. Đó là những điều cậu
sẽ kể?".

"Vâng", tôi ngồi xuống cái ghế ở góc phòng, nhưng cảm thấy bị cấn bởi

sợi dây thừng ở phía dưới và đứng bật lên ngay. Tôi nhanh chóng rời khỏi
cái ghế cổ, nhìn xung quanh tìm camera bảo vệ.

"Chuyến đi London của cậu có liên quan gì đến chuyện người đàn ông

Mỹ không?".

"Có", tôi nói nhẹ nhàng.

"Ồ, Joyce ...".

"Không, Frankie, nghe này. Nghe đi rồi cậu sẽ hiểu. Tớ hy vọng thế.

Hôm qua, tớ đang giận bố tớ một chuyện và liền gọi cho bác sĩ của bố. Tớ
nhớ chính xác số điện thoại này, nhưng không ngờ lại gọi nhầm số".

"Rồi sao?".

"Nhầm số. Thay vì gọi bác sĩ, tớ gọi cho một số điện thoại ở Anh và một

cô gái tên Bea trả lời điện thoại. Cô bé thấy số ở Ai- len và nghĩ rằng bố
gọi. Từ cuộc gọi mà mình biết được bố của cô bé là người Mỹ nhưng ở
Dublin và bay sang London tối qua để xem cô bé biểu diễn hôm nay. Và cô
bé có tóc bạch kim. Tớ nghĩ Bea là cô bé mà tớ hay mơ chơi đánh đu và
chơi trên cát vào từng độ tuổi khác nhau".

Frankie im lặng.

"Nói chuyện này có vẻ khùng khùng, Frankie, nhưng đó là những chuyện

đã xảy ra và tớ không thể giải thích được".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.