CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 226

"Ở đâu mà cô có nó?".

Miệng của Joyce mở ra đóng lại khoảng vài giây. Người bố nhảy vào.

Ông đứng thẳng với hai ngón tay móc vào thắt lưng. Cằm nhô ra, mắt sáng.
Ông phớt lờ chuyên gia và lấy giọng trang trọng trả lời trực tiếp Michale
Aspel.

"Ơ, Michael, tôi có cái này từ ông cố Joseph Conway, làm nông ở

Tipperary.

Ông cố cho ông nội Shay, cũng làm nông. Ông nội tôi cho bố tôi Pađy-

Joe, làm nông ở Cavan và khi bố tôi mất, tôi giữ nó".

"Tôi hiểu rồi. Ông có biết ông cố ông có nó từ đâu không?".

"Có thể ông ấy ăn cắp nó từ Anh", người bố đùa và là người duy nhất

cười.

Joyce thúc cùi chỏ vào bố, Frankie khịt khịt mũi, và trên sàn nhà, trước

cái tivi trong phòng chờ nha sĩ ở London, Justin ngửa đầu ra sau cười lớn.

"Lý do tôi hỏi bởi vì đó là câu chuyện khó tin về món đố này. Nó là món

đồ hiếm thời Nữ hoàng Victoria".

"Tôi thích làm vườn, Michael". Người bố ngắt lời chuyên gia, "ông thích

không?".

Michael cười với ông một cách lịch sự và chuyên gia tiếp tục, "Tấm

bảng hiệu được điêu khắc thủ công bằng gỗ đen thời Victoria, được gắn cả
bốn bên".

"Kiểu vùng quê Anh hay Pháp, cô nghĩ sao?". Người đàn ông đang xem

cùng Frankie hỏi cô.

Cô lờ đi tập trung vào Joyce.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.