CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 230

"Ôi trời, sao anh đau răng mà nói quá chừng vậy nhỉ?", bác sĩ

Montgomery hài hước.

Anh thở dài.

"Hôm nay anh không định đánh tôi như lần trước nữa chứ?", bác sĩ mang

găng y tế vào.

"Tôi không chắc đâu. Nếu bác sĩ lại làm gì đấy ...".

Bác sĩ Montgomery bật cười trong khi Justin miễn cưỡng há miệng ra.

Đèn đỏ báo hiệu của máy quay vừa tắt đi, tôi chộp ngay tay bố.

"Bố, chúng ta phải đi thôi". Tôi nói gấp.

"Không phải bây giờ". Bố trả lời. "Michael Aspel hãy còn đằng kia. Anh

chàng đứng đằng sau bàn trưng bày đồ sứ, cao to, đẹp trai hơn bố nghĩ. Để
bố bắt chuyện xem nào".

"Michael Aspel rất bận rộn, đây là dẫn chương trình truyền hình trực tiếp

mà bố". Tôi bấm móng tay vào tay ông.

Bố có vẻ hơi đau, nhưng không phải vì bấm tay của tôi. Ông nghếch cằm

lên. "Kinh nghiệm" nhiều năm cho tôi biết, hành động này thể hiện niềm
kiêu hãnh trong ông.

Ông chuẩn bị đến gặp Michael Aspel, người đang đứng một mình cạnh

bàn đồ sứ với ngón tay để trên lỗ tai.

"Phải sử dụng máy trợ thính giống bố à?", bố thì thào. "Cậu ấy nên dùng

cái máy loại con mua cho bố. Nào, con đến nói cho cậu ấy đi".

"Đó là tai nghe, bố. ông ấy đang nghe phòng điều khiển".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.