CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 232

"Vâng, bây giờ hoặc không bao giờ. Bố lấy nó đi, nhanh lên, chúng ta sẽ

để lại chỗ cũ và rời khỏi đây".

Tôi dò xét đám đông để bảo đảm không có ai to cao, lực lưỡng đang tiến

đến. Không có ai như thế cả! Chỉ có cô gái trẻ đeo tai nghe, và tôi tin là tôi
có thể "xử lý" cô ta, với sự giúp sức của bố.

Bố chộp lấy cái sọt rác trên bàn và giấu ngay vào trong áo khoác. Song

cái áo chỉ che được một phần ba chiếc sọt. Tôi nhìn ông lạ lẫm. Chúng tôi
đi xuyên qua đám đông, phớt lờ những lời chúc mừng từ những người có
vẻ như nghĩ rằng chúng tôi vừa mới trúng số. Tôi thấy cô gái trẻ mang tai
nghe cũng đang băng người qua đám đông ấy.

"Nhanh lên, bố! Nhanh nữa nào!".

"Bố sẽ đi nhanh nhất có thể".

Chúng tôi ra đến cửa tiền sảnh, bỏ lại đám đông phía sau lưng, và thẳng

tiến theo hướng cổng chính. Tôi nhìn phía sau mình cẩn thận, thấy cô gái
có tai nghe đang nói vào chiếc micro nhỏ xíu một cách khẩn cấp. Cô bắt
đầu chạy nhưng bị choáng đường bởi hai người đàn ông trong bộ trang
phục màu nâu đang khiêng tủ quần áo. Tôi chụp lấy cái sọt rác từ tay bố và
chúng tôi tăng tốc. Chúng tôi lấy túi xách ở phòng giữ vật dụng cá nhân và
đi theo hành lang được lót cẩm thạch.

Ngay khi bố vừa chạm tay tới cánh cửa chính màu vàng to đùng, chúng

tôi nghe có tiếng kêu toáng lên:

"Dừng lại! Chờ đã!".

Bất ngờ. Sợ hãi. Tôi hét to với bố:

"Chạy!". Ông thở dài, trợn tròn mắt và bước chân phải tới, chân trái uốn

cong, nhắc nhở tôi rằng ông đang cố bước đi, không chạy nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.