CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 238

"Tại sao?".

"Làm đi. Đó là trò chơi bọn nhỏ chỉ cho tớ". Cô cười rúc rích.

"Được thôi", tôi thở dài và đưa tay phải lên.

Lại nghe tiếng mấy đứa trẻ la hét, cười ngặt nghẽo bên kia đầu dây.

"Nói cô ấy lắc lư chân phải", Jayda la lên từ xa.

"Ừ, tôi cười. Điều này đã làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi lắc lư chân

phải và bọn trẻ cười to hơn. Tôi cũng có thể nghe thấy cả tiếng chồng Kate
hét toáng lên ở đầu dây bên kia. Một cảm giác khiến tôi khó chịu. "Kate,
chính xác là chuyện gì vậy?".

Kate không thể trả lời vì đang cười quá mức.

"Bảo cô ấy nhảy lò cò!". Eric la lên.

"Không". Tôi bực mình.

"Cô ấy đã làm theo yêu cầu của Jayda", thằng bé bắt đầu khóc rấm rứt và

điều đó khiến tôi áy náy.

Tôi nhanh chóng nhảy lò cò.

Họ la ó lên lần nữa.

"Nhân tiện", Kate nói hổn hển trong tiếng cười, "Có ai ở xung quanh cậu

không?".

"Cậu nói gì thế?", tôi chau mày, nhìn quanh. Và khi tôi quay lại đằng

sau, tôi lập tức hiểu chuyện gì. Một nhóm quay phim đứng cách tôi không
xa. Họ làm gì đó. Với máy quay. Và tôi thì nhảy lò cò!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.