CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 242

Ông kể cho tôi nghe những chuyện nửa thực nửa hư như thế từ cái ngày

tôi còn ngậm ngón tay và ông còn khỏe như cây sồi. Chúng tôi như không
có ý niệm gì về thời gian. Chúng tôi cùng nhau trò chuyện trong sân vườn,
dưới tán liễu rủ nơi tôi thường hay trốn ông và cũng là nơi ông thường tìm
thấy tôi. Ngày đó, chúng tôi còn ba người:

bố, mẹ và tôi. Ngày đó, cả ba chúng tôi còn tìm thấy nhau trên cõi đời

này.

Tôi cười khi nhìn con cá hồi vĩ đại nhất của tôi đang lội ngược dòng. Bố

nhìn lên, thấy tôi, đưa hai ngón tay lên và tiếp tục bước đi.

"Bố", tôi gọi từ cửa xe, "Thôi, lên xe nào".

Ông phớt lờ tôi, cầm điếu thuốc đưa lên miệng, hít một hơi thật mạnh và

dài đến nổi hai cái má hóp xuống.

"Bố, đừng làm như vậy nữa. Lên xe chúng ta đi về khách sạn".

Ông tiếp tục bước đi, nhìn thẳng về phía trước đầy bướng bỉnh. Tôi đã

thấy gương mặt như thế nhiều lần trước đây, khi ông tranh cãi với mẹ vì
việc đi quán rượu quá thường xuyên và hay về trễ, tranh cãi với những
người bạn trong Câu lạc bộ thứ Hai về tình hình chính trị, tranh cãi tại nhà
hàng khi miếng bít tết của ông không được nướng chín đen như ông muốn.
Thái độ "tôi đúng anh sai" làm cái cằm ông đưa ra như tỏ thái độ thách
thức. Một cái cằm phản đối, một cái đầu bồn chồn lo lắng.

"Chúng ta không nói chuyện cũng được. Bố có thể phớt lờ con khi ở

trong xe. Và trong khách sạn nữa. Đừng nói chuyện với con suốt đêm, nếu
điều đó làm bố dễ chịu".

"Con thích vậy, phải không?", ông gắt gỏng.

"Trời?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.