CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 243

Ông nhìn tôi, cố không cười, chà chà mấy ngón tay vàng khói thuốc qua

khóe miệng để che giấu sự mềm lòng. Khói thuốc bay lên mắt ông khiến tôi
nghĩ về đôi mắt đục mờ của ông. Ngày xưa khi tôi còn nhỏ, tôi nhớ đôi mắt
ông màu xanh. Ngày đó, tôi hay ngồi đung đưa chân, tay chống cằm, ngồi
nhìn ông bên chiếc bàn nhà bếp. Những lúc ấy, ông không cắm cúi sửa
chiếc radio, hay đồng hồ, hay phích cắm.

Cặp mắt xanh lanh lợi!

Ông ém khói thuốc giữa hai môi rồi từ từ nhả ra, khói bay cong veo, lên

mắt, và có thể đã nhuộm vàng đôi mắt ông. Màu vàng đục mờ tuổi tác,
giống như màu ố vàng của tờ báo theo thời gian.

Tôi nhìn ông, mà lòng sững sờ, không muốn nói, không muốn thở,

không muốn phá vỡ sự cuốn hút ông đã tạo ra. Cách đây mười năm, trước
lúc phẫu thuật tim, lúc đó trông ông hãy còn khá trẻ. Tay áo xắn tới khuỷu,
các bắp tay rám nắng vì làm việc nhiều ở ngoài vườn, các ngón tay có thể
đễ đàng cong lại hay duỗi thẳng ra. Móng tay của ông lúc nào cũng hơi dơ.
Ngón trỏ tay phải và ngón giữa bị ám khói vàng vì chất nicotine trong
thuốc lá. Vàng, nhưng vững chắc.

Cuối cùng, ông dừng bước. Ông ném điếu thuốc xuống đất và giậm chiếc

giày lên nó. Chiếc taxi dừng lại. Tôi ném cái phao cứu sinh gần ông và
chúng tôi kéo ông ra khỏi sự kháng cự và lên "thuyền".

Luôn là người may mắn, ông giống như người bị té xuống sông, lội lên

không bị ướt đã đành, mà lại còn có cá trong túi. Ông ngồi trên xe, chẳng
nói với tôi chữ nào, quần áo ông, hơi thở, các ngón tay đều tỏa ra mùi thuốc
lá. Tôi cắn môi cố không nói lời nào chuẩn bị ngón tay cái để ... bịt tai lại
khi cần thiết.

Ông đã giữ im lặng lâu kỷ lục. Mười, có thể mười lăm phút. Cuối cùng

thì ông đã nói ra như thể chữ đã xếp hàng lâu lắm rồi trong một sự im lặng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.