CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 251

"Bố ổn không? Có phải do tim của bố? Chúng ta ngồi xuống nghỉ mệt

nhé?

Hay bố muốn quay trở về khách sạn?".

"Đừng nói nữa và hãy nhìn kia kìa, Gracie. Không phải vì tim của bố. Là

vì cái kia?".

Tôi xoay người. Ngay đó, trước mắt tôi là Nhà hát Hoàng gia. Các hàng

cột treo đèn kết hoa, thảm đỏ trải ngoài hành lang và đám đông xếp hàng
chật cứng.

"Con đi từ từ thôi". Bố nói trong khi nhìn về phía trước. "Đừng cắm đầu

cắm cổ đi như con bò tót thấy màu đỏ".

Vì đặt vé trễ nên chúng tôi phải ngồi ở tầng trên trong nhà hát rất lớn.

Chỗ ngồi chẳng thuận tiện chút nào, nhưng dù sao, chúng tôi cũng còn may
mắn là có vé. Tầm nhìn về phía sân khấu bị hạn chế. Nhìn qua ống nhòm
để bên cạnh chỗ ngồi, tôi dò tìm trong khán phòng. Chẳng thấy bóng dáng
người đàn ông Mỹ của tôi. Hãy đến với Justin! Tôi nghe giọng người phụ
nữ vang vang trong đầu và suy nghĩ có khi Frankie cho rằng tôi nhìn thế
giới qua cặp mắt của anh ta là đúng.

Bố bị mê hoặc bởi cảnh tượng xung quanh.

"Chúng ta có chỗ ngồi tốt nhất trong khán phòng đó con, nhìn kìa!". Ông

chồm người qua ban công. Cái mũ vải muốn rơi ra khỏi đầu. Tôi phải chộp
tay ông, kéo ông trở lại ông lấy tấm hình của mẹ từ trong túi ra và để tấm
hình lên thềm ban công. "Chỗ ngồi tốt nhất, thật đó bà!". Ông nói đầy tình
cảm.

Có tiếng trên loa kêu gọi mọi người giữ trật tự im lặng, ổn định chỗ ngồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.