CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 252

Những âm thanh lộn xộn của dàn nhạc lắng xuống ánh sáng mờ dần và

một khoảnh khắc im lặng báo hiệu cho điều kỳ diệu sắp bắt đầu. Người
điều khiển gõ nhẹ. Dàn nhạc lập tức ngân lên, chơi bài của Tchaikovsky.
Vũ công nam chính xuất hiện trên sân khấu trong bộ đồ bó sát người, đã
đưa chúng tôi vào câu chuyện Hồ Thiên Nga một cái êm ái.

Tôi nhìn xung quanh, xem những người trong khán phòng. Mặt họ sáng

lên, cặp mắt như múa cùng với các vũ công trên sân khấu. Khung cảnh hệt
như một chiếc hộp nhạc mở ra, tràn ngập âm nhạc và ánh sáng. Bất kỳ ai
nhìn vào đều bị mê đắm bởi sự kỳ diệu của nó. Tôi tiếp tục quan sát, từ trái
sang phải.

Một loạt những gương mặt xa lạ cho đến khi ...

Mắt tôi mở to ra khi tôi bắt gặp gương mặt quen thuộc. Người đàn ông ở

tiệm cắt tóc, mà bây giờ tôi biết từ Bea, là ông Hitchcock. Justin
Hitchcock?

Bố thúc khuỷu tay vào tôi. "Con đừng nhìn xung quanh nữa, xem trên

sân khấu kìa. Anh ta sắp sửa giết cô ấy".

Tôi quay mặt về sân khấu, cố nhìn chàng hoàng tử đang giương cung,

nhưng tôi không thể.

Có sức mạnh khác kéo ánh mắt tôi quay lại khán phòng, lo lắng tìm xem

Justin đang ngồi với ai. Trống ngực tôi đánh thình thình và tôi nhận ra nó
chẳng theo bất kỳ giai điệu nào của Tchaikovsky cả. Bên cạnh anh là người
phụ nữ có mái tóc dài màu đỏ và gương mặt lốm đốm ít tàn nhang, chính là
người cầm máy quay phim trong giấc mơ của tôi.

Bên cạnh cô ta là một anh chàng trông dễ coi và đằng sau họ là người

thanh niên trong chiếc cà vạt không thoải mái chút nào. Một người phụ nữ
tóc đỏ uốn lọn lớn. Và một người đàn ông hơi béo. Tôi lục tìm trong ký ức
của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.