CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 254

Một chiếc khăn tay đưa lên mặt tôi, lau đi những giọt nước mắt trước nó

kịp rơi xuống.

"Sao con khóc thế?". Bố nói, vỗ nhẹ vào cằm tôi trong lúc màn hạ xuống

cho giờ nghỉ giải lao.

"Con rất tự hào về Bea".

"Al?".

"Ô, không có gì ... Con đang nghĩ vở kịch Hồ Thiên Nga quả là một câu

chuyện tuyệt diệu. Bố nghĩ sao?".

"Bố nghĩ mấy người này mang vớ chật quá!".

Tôi cười và lau nước mắt.

"Con nghĩ mẹ con có thích không?". Ông dịu dàng nhìn vào tấm hình.

"Chắc mẹ con thích lắm ... Còn mấy chú ở Câu lạc bộ thứ Hai, chắc họ
chẳng thể nào tin nổi điều này đâu. Donal McCarthy, ông hãy mở mắt ra
chờ nhé bố!", bố cười thầm.

"Bố có nhớ mẹ không?".

"Đã mười năm rồi con".

Bố nghiêng người đến gần tôi và thúc bằng khuỷu tay. "Và mỗi ngày bố

lại càng nhớ mẹ hơn ...".

"Cũng giống như khu vườn của bố. Mọi thứ mọc lên, kể cả tình yêu ...

Và cứ thế nó lớn lên mỗi ngày. Làm sao mà con có thể tưởng tượng được
bà ra đi?

Con thấy đấy, mọi thứ trên đời đều sẽ từ từ được xây dựng nên, kể cả khả

năng đương đầu trước nghịch cảnh của chúng ta. Đó là cách để chúng ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.