CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 260

"Không, gia đình chúng ta không ...". Justin chựng lại. "Ôi trời ơi anh

thật sự phải đi bây giờ ...".

"Anh sẽ không đi đâu hết". Jennifer đứng chắn đường. "Anh không đi

đâu hết cho đến khi anh xin lỗi Laurence".

"Không, có gì đâu. Mọi thứ ổn mà Jen!". Laurence ngắt lời.

Tôi mới gọi cô ấy là Jen, không phải anh!

Những tiếng nói cứ dồn dập đến từ mọi phía, hết người này đến người

khác.

Anh chẳng nói được lời nào. Anh thấy nóng, ngột ngạt, mồ hôi tứa ra.

Đột nhiên, ánh đen mờ dần nhạc bắt đầu nổi lên. Anh chẳng còn chọn

lựa nào khác ngoài việc ngồi xuống đúng vị trí của mình, bên cạnh một
Jennifer đang nổi giận, một Laurence đáng nguyền rủa, một Peter im lặng,
một Doris đầy ắp những điều lo lắng, và một Al lúc nào cũng đói.

Anh thở dài, nhìn lên chỗ Joyce.

Giúp tôi với.

Có gì đó hơi bất thường trong khu vực chỗ ngồi của gia đình Justin. Khi

ánh đèn mờ đi, họ vẫn còn đứng nguyên ở đấy. Sau đó thì ngồi xuống, với
những gương mặt lạnh như đá. Tuốt phía sau, một người đàn ông to béo
đang nhóp nhép với một túi lớn khoai tây lát và bánh snach.

Sâu tận trong lồng ngực, trái tim tôi đang đập rộn lên. Rõ ràng anh nhìn

thấy tôi, anh muốn đến với tôi. Tôi phải mất mấy phút mới có thể định thần
lại, quay trở về khung cảnh thực tại của mình. Tôi nghĩ đến ký ức hạnh
phúc trong công viên của gia đình Bea. Bên bố. Bên mẹ. Và ... tôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.