CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 271

Cháu không để ý nữa, nhưng bố cháu chỉ làm thế vì cô bác sĩ rất dễ

thương thôi.

Cô nghĩ sao? Hình như ở Trung Quốc, người ta có một khái niệm như là

nếu cô cứu sống cuộc đời một ai đó, họ mãi mãi mang ơn ...?".

Bố lắc đầu. "Bác không biết gì về Trung Quốc cả. Nhưng cô này thì toàn

ăn các món ăn Trung Quốc thôi", ông gật gật đầu hướng về phía tôi. "Cơm
chiên với trứng ... hay vài thứ gì đó".

Bea cười lớn. "Để cháu kể tiếp. Bố cháu hình dung ra rằng nếu như ông

cứu sống cuộc đời một ai đó thì ông xứng đáng được người ông cứu sống
cảm ơn mỗi ngày suốt quãng đời còn lại của mình".

"Làm thế nào họ làm vậy được?", bố nghiêng người.

"Bằng cách gửi đến một giỏ bánh xốp nướng, rồi lấy quần áo gởi giặt ủi

giùm cho bố. Rồi một tờ báo và cốc cà phê hộp mang tới đặt trước cửa mỗi
buổi sáng. Rơi một chiếc xe hơi với tài xế riêng đưa đón. Rồi những chiếc
vé xem nhạc kịch ...". Cô bé cau mày. "Cháu chẳng nhớ được cái gì khác
nữa, nhưng ý nghĩ ấy thật là kỳ quặc. Cháu nói với bố rằng nếu bố cứ mong
mỏi những điều như thế thì bố quay ngược thời gian về quá khứ để tìm một
nô lệ là hơn, thay vì cứu sống cuộc đời một ai đó". Cô bật cười. Và bố cũng
bật cười theo.

Miệng tôi tròn xoe như sắp sửa phát âm ra từ "Ồ!". Nhưng tôi im bặt.

Không có thanh âm nào phát ra cả.

"Đừng hiểu nhầm ý cháu, bố cháu thật sự là một người sâu sắc và biết

quan tâm đến người khác. Cô bé thêm vào, hiểu nhầm khoảnh khắc im lặng
của tôi.

"Và cháu rất tự hào rằng bố đã hiến máu, vì bố cháu cực kỳ sợ kim tiêm.

Bố cháu bị chứng ám ảnh sợ hãi với kim tiêm".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.