CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 272

Cô bé tiếp tục giải thích. Và bố tôi thì liên tục gật đầu ra vẻ đồng ý.

"Bố cháu đây này". Cô bé mở chiếc mề đay hình trái tim đeo nơi cổ ra,

khiến tôi không thốt nên lời lần nữa.

Một mặt của chiếc mề đay là tấm hình của Bea chụp với mẹ. Mặt kia là

tấm hình cô bé với bố, khi cô bé hãy còn bé xíu, trong một vườn hoa ở công
viên, vào cái ngày mùa hè rực rỡ mà tôi in sâu vào trong ký ức. Tôi nhớ cái
cách cô bé nhảy lên nhảy xuống đầy phấn khích. Tôi nhớ mùi hương trên
tóc cô bé khi cô bé ngồi trong lòng tôi trong những giấc mơ. Nhớ đã hét to:

"Cười nào!". Cô bé chẳng hề làm những điều ấy với tôi, tất nhiên. Nhưng

tôi nhớ nó với đầy đủ cảm giác ngọt ngào, giống như uống một ngụm nước
suối mát lạnh giữa ngày hè, nghe vị ngọt trôi từ từ xuống cổ. Tôi cảm nhận
rõ ràng như là chính tôi đã trải qua khoảnh khắc ấy cùng với Bea, trong
vườn hoa công viên.

"Bác phải mang kính vào để xem thôi ...", bố nói, nhích người lại gần

hơn và cầm lấy chiếc mề đay vàng hình trái tim trong, những ngón tay già
nua của mình. "Chụp ở đâu thế cháu?".

"Ở công viên gần nơi gia đình cháu từng sống. Chicago ạ. Lúc ấy cháu

lên năm. Chụp với bố cháu đấy! Cháu yêu tấm ảnh này lắm. Đó là một
ngày rất đặc biệt với cháu". Cô bé ngắm nó và mỉm cười. "Một trong những
ngày đặc biệt nhất".

Tôi cũng mỉm cười, nhớ lại ngày hôm ấy.

"Anh nhiếp ảnh ơi!", một ai đó trong quầy rượu gọi to.

"Bố, chúng ta phải rời khỏi đây thôi ...". Tôi thì thầm trong lúc Bea đang

xao nhãng đôi chút.

"Được rồi con gái, đợi bố uống nốt hết cốc này thôi".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.