CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 270

Bố nhấp tiếp một ngụm bia. Bảy mươi lăm tuổi. Thế mà ông đã uống hết

một cốc rượu mạnh và một vại bia! Có Chúa mới biết ông sẽ nói gì kế tiếp.
Chúng tôi phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt thôi.

"Con biết không, con gái ... Thật tuyệt diệu khi cứu sống một cuộc đời.

Thật sự, thật sự là như thế". Bố cao hứng. "Trừ khi con được chính tay
mình làm điều đó, không thì con không hiểu được đâu".

"Bố của con ... Một anh hùng!", tôi mỉm cười.

Bea cũng bật cười. "Bác nói y hệt như bố cháu".

Tai tôi dựng đứng lên. "Bố cháu ... có ở đây không?".

Cô bé nhìn xung quanh. "Không, chưa đến ạ. Cháu không biết bố cháu

đang ở đâu nữa. Bố cứ hay tránh mẹ cháu và người bạn trai mới của mẹ ....
À, cháu không đề cập gì đến bạn trai của cháu đâu". Cô bé cười. "Nhưng để
cháu kể cô nghe một câu chuyện khác. Bố cháu cũng từng khăng khăng bố
là một ... siêu nhân!".

"Sao thế?". Tôi cắt ngang và sau đó phải cố kiểm soát chính mình.

"Khoảng một tháng trước, bố cháu đi hiển máu", cô bé mỉm cười và đưa

cả hai tay lên trời. "Thế là bố nghĩ rằng bố cũng là một anh hùng khi đã cứu
sống được cuộc đời ai đó. Cháu không biết nữa. Có lẽ bố cháu là một anh
hùng thật.

Ông hiến máu ở trường cao đẳng, nơi ông được mời đến nói chuyện vài

buổi.

Có thể cô biết nơi đó ... Nó ở Dublin. Trường Cao đẳng Trinity phải

không nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.