CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 277

Sau đó, cả hai bố con bình tĩnh lại dần dần và trở nên im lặng. Những

giọt nước mắt nhẹ nhàng ứa ra khỏi mắt tôi, rơi xuống má. Tôi lấy tay quệt
ngang để ngăn chúng lại.

Những giọt nước mắt như hòa trộn giữa những nỗi đau với niềm hạnh

phúc.

Tôi nghĩ đến Conor và tôi, về tình yêu ngắn ngủi giữa chúng tôi, cũng

như những tháng ngày khi sự ghét bỏ cứ lớn dần lên. Tôi nghĩ đến khoảng
thời gian đã cùng trải qua, cùng yêu thương rồi cùng chán nản. Tôi nghĩ
đến cái khoảnh khắc đen tối, đau đớn, sợ hãi nhất của cuộc đời mình, nhớ
ra mình đã can đảm hẳn lên như thế nào. Khi người ta rơi xuống tận cùng
của sự yếu đuối, người ta sẽ có thêm sức mạnh. Khi người ta bị vùi xuống
nơi thấp nhất, đột nhiên người ta có thể nâng mình cao lên đến chưa bao
giờ được thế.

Bố đột nhiên ngừng cười khiến tôi lo lắng chạm tay đến công tắc đèn.

Bóng tối tan biến ngay lập tức, thay thế bằng ánh sáng.

Bố nhìn tơi bối rối như thể ông vừa làm điều gì đó sai nhưng lại không

muốn thừa nhận nó. Ông chộp lấy chiếc khăn, khập khiễng với những bước
đi vội vàng vào phòng tắm, tránh nhìn vào mắt tôi.

Lát sau, ông quay trở ra. Đã thay chiếc quần ngủ khác và cuộn cái khăn

nhét dưới cánh tay. Tôi tắt đèn. Một sự im lặng lại bao trùm lên mọi thứ.
Ánh sáng nhanh chóng được thay bằng bóng tối. Tôi lại bắt đầu nhìn chăm
chăm lên trần nhà. Những câu trả lời trong đầu tôi lúc này lại biến thành
câu hỏi.

"Con không ngủ được, bố". Giọng tôi nghe như đứa trẻ.

"Hay nhắm mắt lại và nhìn thấu vào trong bóng tối, con gái". Bố đáp với

giọng ngái ngủ, nghe như trở lại ba mươi năm về trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.