CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 280

"Con cậu nôn trớ vào tớ đây này!", Frankie hét toáng lên.

"Nôn trớ đâu mà nôn trớ, thằng bé chỉ chảy nước bọt tí tẹo ...".

"Không phải. Thế này mới là chảy nước bọt ...".

Im lặng.

"Frankie, cậu gớm quá đi!".

"Thôi ... Thôi ... Trời đất các cậu, ngừng lại được chưa?".

"Xin lỗi, Joyce. Nhưng tớ không thể tiếp tục cuộc nói chuyện cho đến

khi nó được đưa ra khỏi đây. Cái sinh vật này cứ bò chung quanh, cắn cái
này cái kia, leo lên cái này cái kia. Phì nước bọt. Rồi tùm lum thứ khác nữa.
Tớ không tập trung được. Christian giúp được không nhỉ?".

Tôi cố gắng để khỏi bật cười.

"Tại sao cậu gọi con tớ là nó. Rồi còn sinh vật này kia nữa. Và câu trả lời

cho cậu luôn là không. Christian đang bận".

"Anh ấy đang coi đá banh mà ...!".

"Thì coi đá banh chính là bận đấy. Anh ấy không thích bị làm phiền.

Nhất là với cậu. Luôn như thế".

Lại một khoảng im lặng.

"Lại đây, nhóc". Ở đầu dây bên kia, tiếng Frankie nói một cách khó

khăn.

"Tên thằng bé là Sam. Cậu là mẹ đỡ đầu của thằng bé đấy, ngay cả trong

trường hợp cậu quên béng mất điều đó".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.