CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 330

"Được thôi, cô khoanh tay lại, "Nhưng nó có tác dụng trong phim

Horatio mà!".

"Ngay khi về đến nhà, em đã không thể thở được rồi, đừng nói chi là

thấy.

Em không nhớ ai cả. Xin lỗi, anh trai. Em thấy sợ. Tất cả những cái đốm

đen này nhảy múa trước mắt em và em đã không thể thấy cái gì khác hơn.
Em hoa mắt choáng váng, và ...".

"Thôi được". Justin nhổm người dậy, chạy nhanh ra những bậc thang

phía trước cổng vườn. Anh chạy băng qua cổng xe vào và nhìn ngược nhìn
xuôi cả con đường. Bây giờ, nó đang trở nên đông đúc. Đã 7h30 và có
nhiều người rời nhà, đến chỗ làm.

"CẢM ƠN!". Justin hét to bằng hơi từ tận đáy buồng phổi của mình.

Giọng nói của anh vỡ ra trong yên lặng. Một vài người quay lại nhìn anh
nhưng hầu hết vẫn giữ nguyên đầu của họ cúi thấp khi cơn mưa phùn của
tháng Mười ở London đang bắt đầu lắc rắc rơi xuống. Vài người khác nghĩ
có lẽ anh là một gã bị tâm thần trong một buổi sáng thứ hai ở thành phố
này.

"TÔI RẤT HÁO HỨC ĐỂ ĐƯỢC ĐỌC CÁI NÀY". Anh vẫy tờ báo lên

trong không khí, hét to trên đường để có thể nghe được từ mọi góc.

Mình có thể nói gì với một ai đó mà mình đã cứu sống nhỉ? Nói điều gì

đó thật sâu sắc. Nói điều gì đó thật hóm hỉnh. Nói điều gì đó thật triết lý.

"TÔI RẤT MỪNG VÌ BẠN CÒN SỐNG!", anh hét tiếp.

"Vâng, cảm ơn!". Một phụ nữ nháo nhào băng ngang qua anh, đầu cúi

thấp để tránh mưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.