CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 331

"À, TÔI SẼ KHÔNG CÓ MẶT Ở ĐÂY NGÀY MAI". Ngừng "TRONG

TRƯỜNG HỢP BẠN DỰ TÍNH LẠI LÀM VIỆC NÀY LẦN NỮA!".

Anh nâng cốc cà phê lên trong không khí và vẫy nó về mọi phía, làm rớt

một giọt từ cốc và nó nóng hổi trên tay anh. Vẫn còn nóng. Bất kể là ai
mang đến, chắc hẳn họ vẫn còn đâu đó quanh đây.

"À TÔI BẮT CHUYẾN BAY ĐẦU TIÊN ĐẾN DUBLIN SÁNG MAI.

BẠN CÓ ĐẾN ĐÓ KHÔNG?". Anh hét lên trong không khí. Những cơn

gió lạnh cuốn theo những chiếc lá vàng khô giòn, rơi lả tả từ trên cành cao
xuống đất, rồi chúng bắt đầu xào xạc quay tròn, chạy đuổi nhau trên đường,
tạo ra những thanh âm nho nhỏ, sột soạt sột soạt dài dài trên mặt đất cho
đến khi chúng cảm thấy an toàn để ngừng lại.

"DÙ SAO, XIN CẢM ƠN LẦN NỮA". Anh vẫy tờ báo trong không khí

và quay mặt trở vào nhà.

Doris và Al đều đang đứng ở bậc thang trên cùng của thềm nhà, cánh tay

khoanh lại, gương mặt cả hai giống như một bức tranh đầy những âu lo. Al
đã thở lại bình thường và đang chỉnh áo quần, nhưng vẫn dựa lưng vào tay
vịn sắt cho vững chãi.

Justin kẹp tờ báo dưới cánh tay, đi thẳng lên và cố xuất hiện với một vẻ

đứng đắn nhất có thể. Anh đút tay trong túi và đi tản bộ dọc về phía căn
nhà. Cảm thấy có một mảnh giấy trong tay mình, anh nhìn xuống, và đọc
thật nhanh trước khi vò nát nó trong tay và quăng ngay vào thùng vật liệu
xây dựng thừa. Anh đã cứu sống cuộc đời của một người, giống như anh
nghĩ. Anh phải tập trung vào những gì quan trọng nhất có trong tay. Anh
bước vào căn hộ, cố gắng xuất hiện một cách ấn tượng như anh muốn.

Từ dưới đáy của thùng vật liệu xây dựng, bên dưới những tấm thảm xấu

xí, cũ kỹ, đầy mùi mốc meo, những viên ngói vỡ, những ống sơn, những
tấm bảng dính đầy vôi vữa, tôi nằm trong một cái bồn tắm cũ bị vứt đi và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.