CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 375

"Con đã dẫn vài người khách của con đến xem ngôi nhà".

"Họ thích không?".

"Họ sẽ quay lại sau vài ngày cân nhắc. Đó là một dấu hiệu tốt đấy ạ.

Nhưng khi quay lại đó, con nhận ra rằng ở đó có quá nhiều điều mà con đã
phải vượt qua".

"Con chưa cảm thấy đủ à? Con không cần phải nức nở hàng tuần chỉ vì

những chuyện đã qua đó".

Tôi mỉm cười. "Ý của con là con phải vượt qua trạng thái sở hữu ngôi

nhà của chính mình. Mọi thứ, con đã bỏ lại phía sau. À, bố! Con nghĩ rằng
họ không muốn có quá nhiều đồ gỗ. Bố thấy có ổn không nếu con đem vài
thứ về, chất vào trong ga- ra của bố?".

"Cái xưởng mộc của bố á?".

"Bố đã không vào trong đó cả chục năm rồi còn gì".

"Bố có vào mà", bố cố chống đỡ. "Ồ, thôi được rồi. Con có thể cất những

vật dụng của con trong đó", ông nói với một nụ cười nở nhẹ trên khuôn
mặt.

Tôi ngồi vào chiếc bàn trong bếp và bố lập tức bận rộn với chính mình,

đổ đầy nước vào chiếc ấm đun - cách ông vẫn làm cho tất cả mọi người
bước vào bếp.

"Câu lạc bộ thứ Hai tối hôm qua thế nào hả bố? Con đánh cuộc là chú

Donal McCarthy không tin câu chuyện của bố đâu. Gương mặt chú ấy lúc
đó thế nào ạ?".

Tôi tì ngực vào bàn, háo hức được nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.