"Joyce. Nó là sự ngẫu nhiên. Con có biết sự ngẫu nhiên là gì không?".
"Con biết!". Chúng tôi vừa quẹo qua khúc cua vào con đường về nhà
quen thuộc và dạ dày tôi thắt lại.
"Chẳng có cái gì ngẫu nhiên kỳ lạ như thế cả!", bố kết luận, mặc dù tôi
đã nói là đồng ý trước đó rồi. "Chắc chắn là không", ông tự nói với mình.
"Không thể có những điều như vậy. Patrick kìa!", ông vẫy tay. "Bố hi vọng
ông ấy không vẫy tay chào lại!".
Bố gặp ông bạn này ở Câu lạc bộ thứ Hai, chật vật đi với hai tay vịn vào
khung đỡ. "Và David đang dắt chó đi dạo ...". Ông lại vẫy tay mặc dù
David đang dừng cho con chó ghếch chân "tè" và nhìn đi chỗ khác. Tôi
nhận ra bố cảm thấy mình rất oai trên chiếc taxi. Hiếm khi nào ông phải trả
tiền đi lại nhiều như thế, ông chỉ đi bộ quanh quẩn gần nhà hay cùng lắm là
cách một trạm xe buýt.
"Ôi, nhà đây rồi!", ông thốt lên. "Tôi trả anh bao nhiêu, Jack?", ông
chồm người lên phía trước lần nữa, ông lấy hai tờ năm euro từ trong túi ra.
"Cho xin ... hai mươi euro!".
"Cái gì?", bố nhìn lên đầy kinh ngạc.
"Con sẽ trả, bố cất tiền vào đi!". Tôi đưa anh tài xế hai mươi lăm euro và
bảo anh ta không phải thối lại. Bố nhìn tôi như thể tôi vừa lấy một lít bia từ
tay ông rồi đổ xuống cống.
Tôi và Conor sống trong một ngôi nhà liên kế bằng gạch đỏ ở Phisboro
từ khi chúng tôi cưới cách đây mười năm.
Mấy căn nhà này được xây dựng từ những năm bốn mươi, và hàng năm
chúng tôi đều chi tiền để làm mới lại. Cuối cùng, nó trở thành ngôi nhà mà
chúng tôi yêu quý. Một hàng rào sơn đen xung quanh sân vườn nhỏ phía