CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 80

mang nó đi xung quanh phòng trong khi tay tôi lướt qua những quần áo đồ
chơi trẻ con và những đồ đạc sáng bóng trong phòng. Tôi mở hộp nhạc đồ
chơi và nhìn vào con chuột nhỏ bên trong chạy vòng vòng theo miếng bơ,
phát ra điệu nhạc ngân nga đầy mê hoặc.

"Mẹ xin lỗi, Sean!", tôi thì thầm như bị nghẹn ở cổ họng. "Mẹ xin lỗi rất,

rất nhiều".

Tôi ngồi xuống sàn, bó gối lại, ôm con thỏ đang nở nụ cười hạnh phúc

một cách vô thức. Tôi nhìn con chuột đồ chơi lần nữa. Nó đang chạy vòng
vòng trong chuồng, đuổi theo miếng bơ mà nó sẽ chẳng bao giờ bắt được.
Đóng sầm cái hộp lại, tiếng nhạc ngưng và tôi bị rơi vào khoảng không yên
lặng.

"Em không tìm ra cái gì ăn được trong nhà cả. Mình đi ra ngoài mua cái

gì đó đi!". Doris - cô em dâu của Justin - nói vọng ra phòng khách trong khi
lục tìm các ngăn tủ bếp.

"Có thể anh biết người phụ nữ này ...", Al - cậu em trai của Justin - ngồi

trên chiếc ghế nhựa trong căn phòng khách đã được trang bị đồ đạc phân
nửa.

"Không, đó là điều anh đang cố gắng giải thích với mình. Cảm giác

giống như anh biết cô ta, nhưng thực tế anh chưa từng biết cô ta".

"Anh nhận ra cô ta à?".

"Vâng, à ... không!".

"Và anh không biết tên cô ta?".

"Không, chắc chắn anh không biết tên cô ta!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.