CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 85

"Cám ơn anh yêu", Doris đặt hai tay lên trái tim, "Dù sao, như em đã nói

lúc còn trong nhà bếp, không còn thức ăn, không có dao, không bát đĩa. Vì
thế tối nay chúng ta phải đi ăn ngoài thôi. Xem anh sống như thế nào đây
này, Justin.

Em lo cho anh quá!", Doris quay nhìn xung quanh phòng và mái tóc

nhuộm đỏ cũng bồng bềnh quay theo.

"Anh đến đây một mình. Anh chẳng có gì ngoài mấy vật dụng làm vườn

và mấy cái thùng các- tông chưa mở nắp ở tầng hầm. Trông giống như khu
cho sinh viên ở trọ. Rõ ràng là Jennifer cũng phải chịu đựng tình cảnh như
vậy".

"Ngôi nhà này là kiệt tác thời Victoria đấy, Doris. Một khám phá đầy ý

nghĩa. Nơi duy nhất anh có thể tìm được chút không khí cổ kính và đủ khả
năng thuê. Thành phố này đắt đỏ phát khiếp!".

"Em chắc mấy viên đá này đã có cách đây hàng trăm năm. Nhìn chúng,

em cứ có cảm giác sợ sợ như thể những người xây tòa nhà vẫn còn lẩn quẩn
đâu đây trong các phòng. Em cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình ...",
Doris rùng mình.

"Đừng vớ vẩn thế!", Al liếc mắt.

"Nơi này ổn mà, chỉ cần cải tạo một chút thôi!". Justin nói, cố gắng quên

đi căn nhà yêu quý xinh đẹp tại khu phố cổ Chicago giàu có và nhiều giá trị
lịch sử. Anh đã bán mất nó cách đây không lâu.

"Thật nhé! Nếu thế thì em sẽ ở đây!", Doris vỗ tay vui mừng hồn nhiên

như đứa trẻ.

Justin mỉm cười:

"Thôi đi ra ngoài ăn tối nào. Anh đang thèm một miếng bít tết".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.