CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 87

Conor nghĩ rằng tôi có vấn đề tâm lý sau những cơn sốc nặng. Anh ấy đã
nghĩ như vậy khi mới nhìn thấy mái tóc ngắn cũn cỡn của tôi. Anh ấy cần
phải nghĩ là tôi hoàn toàn bình thường để mà tôi có thể nói những điều tôi
sẽ nói tối nay.

Người phục vụ quay lại với chai rượu trên tay.

"Anh nếm thử xem có đúng thứ anh đã chọn không?", Al nói với Justin.

Đáp lại lời cậu em trai, Justin cầm lấy ly rượu, đưa lên mũi và hít một

hơi thật sâu.

Tôi cũng hít một hơi thật sâu và lắc nhẹ ly khiến chất rượu sóng sánh bên

trong. Giống như gợn sóng vậy, rượu cuộn lên rồi trượt xuống phía thành
ly.

Tôi hớp một ngụm, giữ nó lại trên lưỡi, rồi nuốt vào để cho rượu đốt

cháy cổ họng. Hoàn hảo.

"Tuyệt vời, cám ơn anh!", tôi đặt ly trở lại bàn.

Ly của Conor đã được rót đầy và ly của tôi cũng vậy.

"Rượu này ngon quá!", tôi bắt đầu câu chuyện.

"Anh biết loại rượu này khi Jennifer và anh đi Pháp cách đây nhiều năm

rồi", Justin giải thích. "Cô ấy đến đó trình diễn cùng ban nhạc trong lễ hội
Cathédrales de Picardie tại Versailles. Anh chị ở khách sạn Berry, một biệt
thự thanh nhã với đồ nội thất từ thời 1634. Thực tế nó là một bảo tàng lịch
sử của khu vực. Em có nhớ những điều anh đã kể hồi trước không? Ở Paris,
một đêm Jennifer không biểu diễn, thế là bọn anh tìm ra được một nhà hàng
nhỏ xinh, nằm ở một nơi kín đáo trên con đường rải sỏi của Montmartre.
Anh chị gọi một món cá đặc biệt của nhà hàng. Nhưng em biết đấy, anh
vốn ghiền vang đỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.