CẨM TÂM - Trang 132

Vân Hàn Cảnh đợi một lúc, hắn cảm thấy bản thân có lẽ đã nghĩ quá

nhiều, rồi lại dường như chẳng nghĩ gì cả. Hắn vẫn đang đợi Việt Cẩm nói
ra điều gì đó, dẫu là những lời giả dối để che đậy cho có lệ. Nhưng tiểu sư
muội của hắn chỉ cúi gằm mặt xuống, đến một câu lấy lệ cho qua cũng
không muốn nói.

Có lẽ mình nên tin muội ấy. Đột nhiên, Vân Hàn Cảnh nghĩ vậy, có lẽ sự

thực đúng như những gì muội ấy nói ban nãy trong đại điện...

Nhưng thân phận của muội ấy và mối quan hệ dây dưa với yêu tộc...

Một cảm giác chán chường len lỏi trong lòng, Vân Hàn Cảnh thong thả

nói: "Muội đã sai càng thêm sai..."

Cuối cùng, mắt Vân Hàn Cảnh lạnh đi. Hắn phất tay áo, quay người bỏ

đi: "Dốt nát ngu muội!"

Trước điện Chính Đức im phăng phắc, Hứa Đình Viễn chỉ đứng cách

Việt Cẩm chục bước chân, lúc này liền tiến lên chào hỏi: "Việt sư muội."

Việt Cẩm ngẩng khuôn mặt còn hằn vết ngón tay, cười với Hứa Đình

Viễn, "Thì ra là nhị sư huynh."

Hứa Đình Viễn lén nhìn sắc mặt Việt Cẩm, cũng không dám nhìn nhiều

vào vết hằn trên má nàng, chỉ dè dặt nói: "Đại sư huynh có lẽ hơi nóng nảy,
nhưng từ trước đến nay vẫn rất yêu thương sư đệ, sư muội..."

Hắn còn chưa nói xong, Việt Cẩm đã mỉm cười, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:

"Muội biết mà, nhị sư huynh." Dứt lời, nàng cũng không ngừng lại, nói
thẳng: "Nhị sư huynh đến đúng lúc thật, vừa khéo đưa muội đến một nơi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.