CẨM TÂM - Trang 135

Đến bị tát trước mặt bao người còn có thể nhịn được thì sự công kích nho

nhỏ này liệu có đáng gì? Việt Cẩm cũng thuận miệng đáp lại: "Ý tốt của sư
muội ta xin nhận. Chỉ là chút việc cỏn con này thực không đáng nói, không
phiền sư muội phải bận tâm."

Nụ cười trên mặt Hạ Lam Duyệt lúc này tắt hẳn. Nhưng ngay sau đó, ả ta

lại nở một nụ cười còn đẹp và dịu dàng hơn trước, lại thấy ả ta cúi đầu, mở
hộp thức ăn mang đến, bày các món ra. Sau đó ả cười thật tươi nhìn Việt
Cẩm: "Muội nghe nói mấy hôm nay chẳng có đệ tử ngoại môn nào đưa cơm
cho sư tỷ cả, nghĩ chắc sư tỷ giờ hẳn là đói lắm, bèn tự ý đem thức ăn tới
đây... sư tỷ thấy thế nào?"

Thấy thế nào? Việt Cẩm cau mày, nhìn Hạ Lam Duyệt trước mắt trang

điểm lộng lẫy, còn mang đủ các loại linh khí lấp lánh để thị uy với nàng,
nghĩ bụng thấy thật buồn cười.

Chỉ là chuyện bé cỏn con lúc trước, đến người trong cuộc là Hứa Nham

còn chẳng để bụng, sao nàng ta vẫn giữ khư khư trong lòng. Xem ra là nàng
ta không muốn từ bỏ thì phải?

Bao nhiêu phỏng đoán lóe lên trong đầu, Việt Cẩm thấy cực kỳ mất

hứng: "Nếu đã vậy thì xin cảm tạ ý tốt của sư muội."

Hạ Lam Duyệt đứng đó, nhìn Việt Cẩm đang ngồi trong phòng giam:

"Nếu sư tỷ đã nói cảm tạ, vậy thì phải chăng nên biểu hiện cụ thể một
chút?"

"Sư muội muốn biểu hiện thế nào?" Việt Cẩm khẽ hỏi.

Hạ Lam Duyệt cuối cùng cũng thu lại nụ cười, ả ta nhìn Việt Cẩm, lạnh

lùng đáp: "Chuyện của Hứa Nham sư huynh, hình như sư tỷ còn nợ một lời
xin lỗi thì phải?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.