CẨM TÂM - Trang 137

Việt Cẩm lặng im không đáp lời.

Hạ Lam Duyệt sau một hồi bối rối cũng lấy lại được bình tĩnh: "Nếu sư

tỷ đã biết, vậy muội nói lại lần nữa, muội đã nhận nhiệm vụ đưa cơm đến
ngục sám hối rồi, sau này đồ ăn thức uống của tỷ do muội phụ trách..." Ả
cúi xuống nhìn các món ăn đã được xếp thành hàng dưới đất, bất thình lình
giơ chân đạp đổ đĩa rau phía ngoài cùng bên trái.

Một khắc trước, trong đĩa vẫn đựng đầy thức ăn thơm ngon ngào ngạt,

vậy mà giây tiếp theo đã thành một mớ hổ lốn, Hạ Lam Duyệt nhếch môi
hỏi Việt Cẩm: "Sư tỷ, tỷ cảm thấy mình đã sai ư?"

Nói xong, cũng chẳng cho Việt Cẩm thời gian trả lời, bắt đầu đếm:

"Một." Món thứ hai bị đạp đổ.

"Hai." Món thứ ba bị đạp đổ.

"Ba." Món thứ tư.

"Bốn." Món thứ năm.

"Năm." Món thứ...

"Lam Duyệt sư muội." Tiếng Việt Cẩm vang lên, thanh âm khàn khàn.

Hạ Lam Duyệt nhẹ cười, ả thu lại cái chân đang chuẩn bị đá vào bát

canh, nhẹ giọng khuyên bảo: "Sư tỷ, đã ba ngày rồi. Linh nguyên bị khóa,
thân thể của sư tỷ chẳng khác nào phàm nhân, nếu còn tiếp tục không chịu
ăn gì thì bất luận thế nào cũng không thể chịu thêm được nữa... Vì giữ cái
thứ gọi là sĩ diện ấy, chịu khổ có đáng không? Chỉ là một câu nói mà thôi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.