huống hồ trước đây Hứa sư huynh cũng chiếu cố sư tỷ rất nhiều, đúng
không nào?"
Việt Cẩm nhìn Hạ Lam Duyệt: "Năm đó Hứa sư huynh quả thực đã rất
tốt với ta..."
Sự việc cuối cùng cũng phát triển theo đúng ý của ả, đáng lẽ Hạ Lam
Duyệt phải vui mới đúng, thế nhưng thay vào đó ả lại cảm thấy bất an, hoặc
có thể là bởi vì... Mặc dù Việt Cẩm đang bị xích lại, phải ngồi trên mặt đất,
muốn nhìn ả phải ngước lên mới có thể nhìn nhưng trên mặt Việt Cẩm vẫn
cười rất tươi, giọng hói ung dung, tự tại.
Là giả bộ? Hạ Lam Duyệt thầm nghĩ, nhưng quả thật ả không nhìn thấy
dù chỉ một chút miễn cưỡng hiện lên trên khuôn mặt đối phương. Nhưng
sao có thể không phải là giả bộ chứ? Đã ra nông nỗi này, sao đối phương lại
không hề tức giận, thậm chí còn cười, còn ung dung tự tại.
Không hiểu sao, khoảnh khắc đó Hạ Lam Duyệt bỗng nhớ đến câu nói
mà Hứa Nham đã từng nhắc nhở mình: "Đừng trêu chọc ả nữa." Sao có thể
chứ?
Hứa Nham sư huynh, người mà ả thích... Hạ Lam Duyệt nắm chặt tay lại.
"Nhưng quá khứ đã là quá khứ rồi." Tiếng Việt Cẩm vang lên, bị lẫn
trong tiếng rít gào của gió nên thanh âm có chút biến đổi, khuôn miệng
nàng từ từ toát ra hơi thở lạnh lẽo. Thứ lạnh hoàn toàn khác biệt.
Hạ Lam Duyệt nhìn Việt Cẩm. Ả nhìn thấy môi nàng khô nứt, mặt trắng
bệch, dáng vẻ nàng chật vật, tiều tụy... Nhưng đồng thời ả cũng nhìn thấy
ánh mắt sâu thẳm của nàng, cùng với nụ cười bình thản, khuôn trang ung
dung, trấn định như thể đang nắm chắc mọi thứ trong tay.