"Sư muội muốn ta xin lỗi thế nào?" Việt Cẩm muốn nghe xem Hạ Lam
Duyệt muốn gì.
Ánh mắt Hạ Lam Duyệt đột ngột trở nên sắc bén: "Hồi đó, Hứa Nham sư
huynh đã tận tình chỉ dạy cho sư tỷ thế nào, nhìn xem bây giờ sư tỷ đối xử
với huynh ấy ra sao?"
Việt Cẩm thuận theo lời của đối phương, hỏi ngược lại: "Ta đối xử với
Hứa Nham sư đệ thế nào?"
Sắc mặt Hạ Lam Duyệt khẽ đổi, ả ta cười lạnh: "Sư tỷ, đã vào ngục sám
hối rồi, lẽ nào sư tỷ vẫn cho rằng mình có thể bình an ra khỏi chỗ này, đồng
thời có thể tiếp tục yên ổn làm một đệ tử nội môn?" Ả ta dừng lại một lát,
rồi cất tiếng, trong giọng nói nghe rõ sự trào phúng: "Ngục sám hối được
xây từ thời sư tổ lập phái, đến nay đã ba nghìn năm, tổng cộng đã nhốt..."
"Tổng cộng đã nhốt bảy mươi hai người. Trong đó sáu mươi chín người
bị gió tra tấn thổi đến tan cả thân xác và linh thể, thậm chí không thể đầu
thai chuyển kiếp. Ba người còn lại, một người bị chấn tan linh nguyên, trục
xuất khỏi môn phái, trở thành phàm nhân, mấy năm sau ấm ức mà chết.
Một người từ đại đệ tử của chưởng môn bị giáng xuống làm đệ tử ngoại
môn, linh nguyên bị tổn thương, tu vi không những không thể tăng tiến mà
càng ngày càng giảm sút, cả đời chán nản. Còn về phần người cuối cùng,
ngày thứ ba bị giam vào ngục sám hối đã phá ngục ra khỏi sư môn, bởi
thiên hạ bất dung nên cuối cùng sa ngã, hóa thân thành ma..." Việt Cẩm khẽ
cười, "Không biết ta nói vậy có bỏ sót điều gì không Lam Duyệt sư muội?"
Bị Việt Cẩm chế giễu, mặt Hạ Lam Duyệt tái mét, tức đến nỗi nói không
buồn nghĩ: "Sư tỷ biết rõ những chuyện năm đó như vậy, lẽ nào tỷ đã dự
liệu trước rằng cuối cùng mình cũng phải sa chân vào ngục thế này ư?"