CẨM TÂM - Trang 152

Trong đêm tối, mãi một lúc lâu không có tiếng đáp lời.

Việt Cẩm vuốt ve chuôi kiếm trong tay. Đêm tối chẳng ảnh hưởng mấy

đến nàng. Nàng không nhìn Vân Hàn Cảnh mà khẽ nghiêng đầu, nhìn về
phía những ngọn núi nhấp nhô phía xa kia.

"Sư huynh, ba ngày trước, chúng ta đều đứng trước đại điện." Nàng đột

ngột lên tiếng.

"Huynh không hài lòng với lời nói và hành vi của muội." Nàng khẽ cười,

trong nụ cười kèm theo sự trào phúng không dễ gọi tên, "Nhưng đến phút
cuối cùng, huynh cũng chưa từng có ý định nói thẳng ra."

"Sư huynh, ngay từ đầu, lúc ở trấn Lạc Phượng, huynh đã biết muội sai.

Nhưng đến lúc này, huynh vẫn chỉ cảm thấy muội sai?"

"Huynh chưa bao giờ muốn thay đổi."

Trước mặt im lặng như tờ.

Việt Cẩm cảm thấy vô cùng hụt hẫng, mỉm cười nói tiếp: "Có lẽ là muội

không muốn thay đổi." Nàng lắc đầu, "Đại sư huynh, dụng tâm của huynh
đối với muội, muội luôn khắc sâu trong tâm khảm, chỉ là..."

"Con đường muội đã chọn, muội sẽ tự đi tiếp."

"Đúng cũng được, sai cũng chẳng sao."

"Sống cũng được mà chết cũng xong."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.