CẨM TÂM - Trang 157

cỗi, lại thêm địa hình phức tạp, sơn cốc lớn nhỏ nhiều vô số kể, bởi vậy cả
giới tu chân lẫn yêu tộc, chẳng bên nào thích nơi này cả.

Chắc có thể ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày? Sau khi hoàn toàn ẩn giấu khí

tức, Việt Cẩm bước đến cuối thâm cốc, nhìn thác nước đổ ầm ầm trước mặt
cùng với đầm nước trong veo lấp lánh phía dưới chân thác, rồi lại nhìn
chiếc váy đã nhuộm đầy máu tươi và bùn đất, nàng trầm ngâm một lát, rồi
buông kiếm, cởi váy, tiến vào làn nước xanh trong.

Cảm giác mát lạnh dịu dàng mơn man từng tấc da thịt. Khuôn mặt Việt

Cẩm giãn ra, nàng đưa tay gỡ trâm cài, đang định lặn xuống nước nghỉ ngơi
một chút thì bỗng không khỏi sững người.

Dưới ánh trăng, trong đầm nước lấp lánh tinh quang ngoài nàng ra, còn

có thêm một người nữa, một cố nhân.

Nhai Xế.

Cả người trần truồng, ít nhất là nửa người trên cởi trần đứng trong nước,

mái tóc đen của Nhai Xế xổ tung, dập dềnh trên mặt nước, vô cùng sống
động. Hắn khẽ quay mình, đôi mắt đỏ màu máu không nhìn về phía Việt
Cẩm mà chỉ nhìn chằm chằm vào chỗ ở cạnh bên Việt Cẩm.

"Là ta đến trước."

"..."

"Đến sớm hơn nàng nửa ngày." Nhai Xế lại bổ sung.

"..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.